DẠ CHIẾN

Tôi xốc lại chiếc balo nặng chịch trên vai, cầm vội khẩu garant M1 – sân tập họp đại đội rộng mênh mông, ngọn đèn điện vàng đổ dài chiếc bóng trên khỏang sân đỏ sẫm, nhìn chiếc bóng mình, tôi thấy lờ mờ xa lạ ghê đi, mới ngày nào còn ngập ngừng …..

Trời Đà lạt về đêm lành lạnh, tôi thèm một nụ cười thật xinh của cô nhỏ cho đêm về mơ ngủ, giấc ngủ êm đềm ….. tiếng hô dõng dạc của Đại Đội trưởng cắt ngang cơn mơ huyền hoặc trong đầu.

Các anh phải chiếm cho được mục tiêu trong vòng đêm nay, con đường đến chiến thắng đang cần đến ý chí của các anh, nào chúng ta lên đường ……

Đêm đã về chập chọang, ngọn đồi nhỏ xa vời vợi đen thẩm như biến dạng cùng với đám thông. Tưởng như dính chặt với nhau, sương mù trắng như màu sữa – tôi thấy lạnh trên gò má …. Chúng tôi chạy bộ, con đường thật dài ……..

Giờ N - tiếng thở như nặng hơn với quãng đường vừa vượt qua, mục tiêu còn xa quá …..chúng tôi lại phải bò qua một đọan đường – con đường đầy sỏi đá, khẩu súng cũng trờ nên nặng nề chẳng thua gì chiếc balô trên vai, hai bàn tay nghe đã mỏi và tê cứng – nhưng bằng mọi cách chúng tôi phải tiến lên , bằng ý chí, bằng tình yêu quê hương ngập lòng. Quê hương ta đó đang chiến tranh và nụ cười nào đó, vòng tay nào đó, trong đợi chờ - hạnh phúc thăng hoa – đêm lạnh thế mà mồ hôi nhễ nhại, chảy dài trên gò má, ngấm vào môi nghe mằn mặn khô đắng, nhưng tất cả vẫn không làm chùn bước chân những người trẻ đang nuôi ý chí và niềm tin một tương lai đầy ánh sáng – Anh nắng rực rỡ của mùa xuân vừa trở giấc, mùa đông nào với sương mù ngập ngụa đã qua đi đó ……như có vết thương nào cắt đứt da thịt, những hòn sỏi quái ác, vô tình không tưởng - ngọn cỏ khô vươn lên cũng hắt hiu, ướt sũng sương đêm.

Tôi vừa bò vừa nghĩ đến quê hương hiền hòa với ánh nắng vàng dòn vỡ trong nụ cười cô nhỏ dấu yêu - Thủy, anh vừa thỏang thốt gọi tên em đó – tình yêu bàng bạc trong hồn, như trải dài suốt đọan đường khô sỏi đá …..

Pleiku ơi ! yêu dấu quá, ta nhớ lạ lùng, cho ta chút nhớ nhung bằng kỷ niệm hồng .

Chung quanh tôi , bóng tối và sương đêm lạnh buốt, anh em trong đại đội vẫn miệt mài với đọan đường gian nan, những tiếng sột sọat kêu nhẹ theo từng lần rướn mình nhòai lên - mặc đá sỏi khô cứng, ngọn cỏ khô ngậm đẫm sương, chúng tôi cố gắng vượt lên, khắc phục mọi trở ngại, tiến lên hơn nữa.

-         Sắp đến mục tiêu rồi đó các anh ! cố gắng lên, gạt bỏ mọi bạc nhược đi các anh - mọi người đang đợi các anh đó .

Chúng tôi nép mình theo mô đất cứng, trước mặt là khỏang tối mịt mù, hàng thôn đen ngập ngụa sương mù – vùng đất yên lành quá, không một tiếng động. Địch quân ngu ngơ quá hay sao ? chúng tôi nức lòng đợi chờ, tiếng thở cũng ngập ngừng, giọt mồ hôi nhỏ giọt trên trán, súng trên tay, mắt hướng về phía trước đợi chờ, mục tiêu đó .

-         Các anh, đây là tuyến xung phong, các anh có mười tiếng đếm (một phút đồng hồ) để tiến chiếm mục tiêu ở trước mặt … xung phong

-         Xung phong , sát , sát , sát ….

Tiếng hét vỡ bừng trong đêm, ngân vang về khu rừng trước mặt, theo bước chân chạy rộn ràng của những người trẻ kiêu hùng đang đứng lên nhập cuộc - những người con yêu vủa tổ quốc - mặc dầu những cái sốc thật mạnh của chiếc balô, nón sắt trên đầu theo từng mấp mô của mặt đất – chúng tôi tràn về phía mục tiêu !

-         À , đây rồi , hắn đạy các bạn ơi !

Mục tiêu mà chúng tôi phải trải qua bao nhiêu khó khăn, đổ bao nhiêu mồ hôi để chiếm cho được đó là chiếc cột cờ ở Vũ Đình Trường.

Cuộc chiến của chúng tôi không là một trận đổ máu với quân thù đang gây tang tóc trên quê hương yêu dấu – mà chỉ là một trận dạ chiến, địch quân là những bạc nhược, yếu hèn, lè phè của đời sống dân sự, là những gian khổ mà chúng tôi phải dẹp bỏ, đạp lên bằng với ý chí và những cố gắng - cố gắng để khắc phục trong mùa huấn nhẫn - những ngày tháng đáng nhớ nhất đời người.

“Tổ quốc ơi ! ta đã nghe lời sông núi, hận thù tràn đầy sục sôi trong tim gan nồng – ta đi chiến đấu quyết đáng tan quân bạo tàn, bảo vệ Việt nam quê hương ta . Ừ , ứ , ư …..”

Tiếng hát của các anh em trong đại đội, vừa cầm súng vừa đi quanh cột cờ như chiếc đèn kéo quân ngày còn nhỏ, tôi vẫn thường đòi Ba làm cho bằng được, ngày tết trung thu năm nào . Tiếng hát vươn lên theo gió đêm – Vũ Đình Trường rộng mênh mông ngập gió, ngập lời mời gọi thiết tha của những người trẻ lên đường - tưởng như chúng tôi không những hát với tất cả niềm hãnh diện mà còn với cả con tim.

Con đường đến Alpha còn nhiều chông gai, chúng tôi còn phải đổ nhiều mồ hôi, nước mắt và cả máu nữa để tô cho chiếc Alpha đêm nào đây được gắn lên cầu vai một màu rực rỡ kiêu hùng.

-Các anh vừa trải qua một bước ngắn trên đường đến Alpha. Chiếv balô, khẩu súng garant có nặng nhưng không bằng xiền xích nô lệ đâu các anh ….

Chúng tôi trở về dưới chân đá sỏi, hồn lao chao, nhẹ tênh ngọn gió đêm xôn xao dưới gót .

Chúng tôi đang mơ ngày hạnh phúc đậu đời quân ngủ - ALPHA ơi ! ta đang đợi chờ

                                            Nguyễn viết Trạng IID10

>>

T1 : Trang NhĐc San

T2 : Chân thành cảm ơn (Ban Báo Chí)

T3 : Nhóm lửa (Ban Biên Tập)

T4 : Cho những ngày qua (Trần văn Em IB5)

T5 : Con đường Alpha của hắn (Ng văn Quýnh IIC8)

T6 : Vẽ:Hai người tình (Ng Diệt IB4)

T7 : Nhận định (Ng Diệt IB4)

T8Thơ:Đi trên quê hương (Ng văn ca IB6)

T9Ý nghĩ vụn vặt (Hòang v Định IIC8)

T10: Chuyện vui Trung Quốc (Lê Lập IID12)

T11: Tùy bút ( Khg  tác giả )

T12: Dạ chiến (Ng viết Trạng IID10)

T13: Em Alpha (Trần tri Phương IIC9)

T14: CTCT hành khúc (Ng văn Sỹ IA1)

T15Thơ:Những ngày thử thách   (Khg tác giả)

T16: Ghi vội (Ng văn Ca IB6)

T17: Chuyện Ủng hộ (Lê Lập IID12)

T18: Thư cho ba Má (Ng văn Phước IIC7)

T19: Vẽ:“Đột kích”(NgvThiện IID10)

T20: Đã qua và sắp tới (Lê minh Tuệ IB5)

T21: Góp chung cảm nghĩ

T22: Vẽ:“Quật khởi”(NgvThiện IID10)

T23Thơ:Ra đi (Ng ngọc Thuấn IID12)

T24: Trang Sinh Họat