Nguyễn Trãi 5 ai điếu

                   "Đời người như mây nổi, như gió thổi, như chiêm bao"   T Đ
   Nhận được tin NT3 Phạm Ngọc Yên từ trần, chúng ta bàng hoàng, hụt hẫng. Hình ảnh một hào kiệt đất phương Namvẫn còn in đậm trong tâm trí chúng ta, nhất là lần chia tay sau cùng với anh không xa lắm.
   Mái tóc anh bạc quá nửa, vóc dáng anh nhỏ thấp nhưng hoạt bát,nhanh nhẹn. Nụ cười hào sảng không hề tắt trên khuôn mặt chân thành, phúc hậu tuy có hơi khắc khổ, rắn rỏi, tạo nên ái lực cuốn hút, khiến cho mọi người cảm thấy thật gần gũi và quý mến ngay từ lần gặp đầu tiên.
   Tất niên 2007, anh Cả Đạm tạo cơ hội để các khóa gặp mặt nhau, tại nhà hàng Thuận Tuấn ,Saigon. K5 đóng góp bằng số tiền 200 USD của vợ chồng Đỗ Vĩnh Bảo ở Canada gửi về cho, chúng ta được anh cả giao phần đón khách.
   Anh chị NT3 Phạm Ngọc Yên và NT5 Phạm Trung Hiếu cùng ở Long Xuyên, tuy ở xa nhưng là những người đầu tiên hiện diện.
   Anh em gặp nhau, niềm vui vỡ òa, nhưng ngay lúc đó chúng ta lại thấy nghèn nghẹn, xót xa. Không biết các vị này đã phải bán đi mấy thùng thóc, mấy con gà và trăn trở bao đêm suy tính về cái khoản kinh phí bé nhỏ để lo tiền tàu xe cho lần phó hội này.
   Không có một ngòi bút nào có thể tả được cảm xúc của mọi người, vì nó thuộc về phạm trù thiêng liêng, huyền nhiệm !
   Khi có tuổi, chúng ta nghiệm ra rằng trong những điều quý giá của cuộc đời có : bạn cũ, sách cũ và rượu cũ....
   Chúng ta siết chặt tay anh nhiều lần cùng với tâm tình thổn thức :" Khi có dịp, chúng em sẽ ghé thăm gia đình anh và các cháu quý mến!"
   Nhưng than ôi ! Cuộc đời biến động với vô vàn trắc trở !
Lần đầu tiên các Niên Đệ đến nhà anh cùng với Đại Gia Đình Nguyễn Trãi, cũng là lần tiễn biệt sau cùng
Đoàn lữ hành xuyên đêm, đến nhà anh vào lúc hai giờ sáng, chứng kiến cảnh ngơ ngác, bối rối đến tận cùng của vợ con anh.
   Trái tim mọi người se thắt ngậm ngùi, nghiêng mình trước linh cữu anh được quàn trong cỗ áo quan dành cho những người nghèo khó, cơ cực trong xã hội.
Những điều đó như thú nhận, có lẽ gia đình anh vừa trải qua cơn bối rối, khủng hoảng tài chính từ lúc anh ngã bệnh cho đến khi lo hậu sự mai táng.
   Dường như anh không có anh em trai, chúng ta được gặp hai người em gái, trong đó có một nữ tu , một người là em cột chèo, một người nữa là em rể của anh.
Đặc biệt, chúng ta đã gặp anh Quý, là người bạn chí thân của Niên Trưởng quá cố, Anh Quý dáng người cao to, vạm vỡ như Thủ Khoa NT3 Triệu Duy Toản, anh Quý điều hành mọi việc hậu sự một cách nhẹ nhàng, êm ả, thể theo đúng lời trăn trối của người bạn già lúc lâm chung.
   Bảy giờ sáng động quan, sau khi bái chào ngôi Thánh đường Chánh Tòa của Thành Phố Long Xuyên, nơi anh đã dành phần thời gian còn lại trong cuộc mưu sinh để phụng sự Chúa và cộng đoàn. Đoàn xe tang đi hơn hai mươi cây số, đến Đất Thánh Năng Gù để anh an giấc nghìn thu.
           Một lần nữa, chúng ta lại se thắt ngậm ngùi,
Người ta xây huyệt mộ cho anh nửa nổi, nửa chìm, chứng tỏ vào mùa nước nổi có lẽ nghĩa trang này cũng ngập chìm trong biển nước.
Nơi anh nằm là cạnh bìa hiu hắt của Nghĩa Trang Năng Gù khang trang rộng lớn,
          "mùa mưa tới trong nghĩa trang này có loài chim thôi" .....  (TCS).
Người em cột chèo của anh thắc mắc, tại sao anh Yên học ở Đà Lạt lại không làm quan ? Mọi người đổ thừa do số phận mà thôi !
     Ngày hôm nay người cán bộ nòng cốt của TĐ 40 CTCT nằm lại nơi biên cương của Đất Thánh để được thinh lặng, thanh thản mà suy ngẫm về nột cõi vô thường.
     " Khi chúa gọi tôi về, hồn tôi hân hoan như trong một giấc mơ"
Cộng đoàn cất cao lời hát khi đưa anh vào huyệt mộ.
Chúng tôi bùi ngùi hướng về di ảnh của anh một lần nữa. Khuôn mặt anh buồn rười rượi, đong đầy nước mắt, không đúng như anh lúc sinh thời. Phải chăng tiếng hát cố làm vơi đi nỗi buồn ?...
    Vì sự chết nên anh phải chia tay với người gắn bó suốt cuộc trầm luân với anh. Bao lần tiến về SaiGon để mong làm cuộc đổi đời cho gia đình là bấy nhiêu lần thất bại, là phải trải qua bao cơ cực đắng cay.
Ôm ấp bao nhiêu hoài bão, ngậm ngùi trở về cố hương mà lòng còn nặng nợ sông hồ. Hai đứa con gái, mới ngày nào vì lam lũ sinh kế mà anh không kịp theo sát bước tiến từng ngày của chúng, nay đã là cô giáo yên bề gia thất. Hơn ai hết, anh biết, các con rất thương cha và rất cần đến anh , nhất là trong lúc này.
Anh cũng day dứt mãi vì không tìm được lời nào đúng mực để bày tỏ lòng cảm ơn của anh dành cho anh Quý. Anh Quý là người bạn tri kỷ duy nhất đã chia sẻ với anh những lúc bệnh hoạn, khó khăn thiếu thốn và đã làm hết sức mình để làm tròn lời hứa với anh trước lúc ra đi.
Cho đến tận những giây phút cuối đời, anh vẫn hy sinh cho gia đình, Anh đã hiên ngang đón nhận thần chết đến với mình, những mong vợ con không lâm cảnh nợ nần một khi anh nằm xuống, anh đã được toại nguyện. Chỉ xót xa cho vợ và các con anh không có cơ hội để bày tỏ trọn vẹn tấm lòng thương yêu, kính trọng với người chồng, người cha mẫu mực .
Giờ đây, trong lúc khó khăn, bối rối nhất thì các anh Cả, các Niên Trưởng, Niên Đệ trong đại gia đình Nguyễn Trãi đã kịp thời mang theo biết bao tình cảm thân thương của mọi người trong và ngoài nước đến sưởi ấm nỗi cô đơn, giá lạnh của gia đình anh.
Những tấm lòng quảng đại, bao dung, chan chứa tình người, nồng ấm nghĩa đệ huynh trong  đại gia đình Nguyễn Trãi muốn chia sẻ bớt phần nào khó khăn, đau thương để anh được thêm phần thanh thản mà sớm về cõi vĩnh hằng.
Sau bao năm phiêu bạt theo dòng cát bụị, Cố NT3 Phạm Ngọc Yên chỉ có` một ước nguyện là những năm tháng còn lại được phụng sự Thiên Chúa và Cộng đoàn, phụ giúp vợ con và gần gũi giáo dục các cháu ngoại của mình.
Ngoài ra, đôi lúc anh còn một khát khao cháy bỏng là được sống lại với những kỷ niệm thời thanh xuân, trai trẻ với các bạn hữu và đại gia đình Nguyễn Traãi.
Thân phận con người vô cùng yếu đuối, mỏng dòn trước quyền năng tối thượng,
Anh đã gạt nước mắt, vâng lời.
Tiễn đưa anh trong những ngày thật buồn, toàn cõi Tây Nam Bộ sụt sùi mưa dầm tháng Bảy. Dòng sông Hậu cuồn cuộn chở năng phù sa như mang tất cả nỗi trầm luân thống khổ về với biển, để linh hồn anh bềnh bồng, phiêu lãng.
Chúng ta tin rằng anh mãn nguyện, hài lòng vì lúc sinh thời anh đã đối với chúng ta bằng cả tấm lòng, và hôm nay chúng ta đáp lại thật trọn vẹn.
Chúng ta tin rằng trong cõi đời này còn có những tấm lòng tìm đến với nhau kịp thời và hữu hiệu. Đó là sự thật trong muôn vàn sự thật hiển hiện xung quanh chúng ta. Bằng những việc làm nhỏ bé góp phần làm sáng tỏ sự thật và đẹp lòng người sống cũng như người đã chết.

" Sự thật, dẫu là sự thật đau đớn nhất, cũng luôn giải phóng con người. Sự thật nối kết, sự thật mang lại sự công bằng, Sự thật chỉ ra con đường hòa hợp "
                                                                              Lech Kaczynxki
                                                                  (Cố tổng Thống Ba Lan 2010 )
 
             Nguyện xin linh hồn Phao Lô được nghỉ ngơi trong Chúa.

                                                              TM.NT5 tại VN
                                                              Vũ Quý Ngọc       

>>